1 / 7

Một chút để nhớ, để thương cho Demi-Garçon & Tóc Huyền

Một chút để nhớ, để thương cho Demi-Garçon & Tóc Huyền. Trình bày: Bích-Ngà. Demi-Garçon.

trella
Download Presentation

Một chút để nhớ, để thương cho Demi-Garçon & Tóc Huyền

An Image/Link below is provided (as is) to download presentation Download Policy: Content on the Website is provided to you AS IS for your information and personal use and may not be sold / licensed / shared on other websites without getting consent from its author. Content is provided to you AS IS for your information and personal use only. Download presentation by click this link. While downloading, if for some reason you are not able to download a presentation, the publisher may have deleted the file from their server. During download, if you can't get a presentation, the file might be deleted by the publisher.

E N D

Presentation Transcript


  1. Một chút để nhớ, để thươngchoDemi-Garçon & Tóc Huyền Trình bày: Bích-Ngà

  2. Demi-Garçon Nó là một con bé từ vùng cao nguyên chuyển về trường tôi vào những ngày Sàigòn vừa mất. Nó vào trường không mặc đồng phục đầm hồng như bọn tôi mà lại mặc áo trắng jupe xanh, đồng phục trường cũ của nó. Ngày đầu tiên nó được xếp ngồi bàn thứ nhì gần cửa ra vào. Khuôn mặt xinh đẹp của nó có sức thu hút lạ lùng làm bọn tôi trộm ngắm mãi. Chuông ra chơi vừa leng keng bọn tôi xáp lại, làm quen rủ nó ra căng-tin ăn quà và nhảy dây. Nó vui vẻ nhập cuộc chơi với bạn mới rất hòa đồng, chẳng e dè mắc cở gì ráo. Con bé có mái tóc demi-garçon, nước da trắng hồng, môi nhỏ miệng tròn, cười tươi với cái răng khểnh thật dễ thương. Giữa bầy con gái với nhau, bọn tôi thì thầm gọi nó là Hoa Khôi.

  3. Nếu chỉ là cái đẹp không thôi chẳng có gì để nói, đằng này nó biết thêu thùa, lại phá ngầm, vừa tếu, vừa dữ , vừa nhút nhát. Nó lại cả gan biết chơi piano, nhìn bàn tay nó lả lướt trên phím đàn, đám con nít bu quanh thán phục nghệch mặt ra nghe, bảo sao bọn tôi không thích nó? Bọn con trai trường bên thì khỏi nói mê con bé như điếu đổ. Chúng dùng mọi cách hy vọng được người đẹp để mắt tới, lẽo đẽo theo sau mỗi khi tan trường để dò biết nhà nàng, xếp bì lấy dây thun bắn vào chân nàng, ép hoa khô tặng nàng, hay âu yếm tặng cho nó vài cái cùi bắp để tao sự chú ý mỗi khi con bé đi ngang. Thật tình thì con bé cũng chẳng phiền muộn gì bọn con trai. Lòng nó rộn rã vui khi được người khác phái để ý nên cũng rộng lượng tha thứ cho cái trò cua gái theo kiểu lạ đời đó. Học chung với nhau được vài năm, đến một ngày nó biến mất trong tuần lễ đầu khai giảng năm học mới. Bọn tôi kháo nhau “lại thêm một đứa vượt biên!”

  4. TócHuyền Tơ trời em thả buông lơi Cho tình ai thắm hương đêm nửa vời Tôi đến đón em và Tóc Huyền cũng vào trường đón cô em út tan học. Ngôi trường cũ dung dưỡng chúng tôi suốt mấy năm tiểu học và trung học vẫn thế sừng sững cây phượng vỹ già với những rễ cây to trồi gốc. Từ đằng xa tôi chú ý đến suối tóc đẹp của một cô gái. Mái tóc dài, đen bóng, mượt mà, ngời lên như một khúc lụa dịu dàng. Đến gần mới nhận ra cô bạn học cũ. Thuở ấy tuổi tròn trăng, đằng sau đôi mắt to xinh đẹp của Tóc Huyền ẩn chứa đâu đó sự thảng thốt trên khuôn mặt buồn, ít nói. Có lẽ biến cố mất cha khi vừa lên 8 quá đột ngột làm mất đi sự hồn nhiên liếng thoắng nhường chỗ cho sự tư lự và nghiêm nghị.

  5. Bố Tóc Huyền mất tích vào mùa hè đỏ lửa năm 72. Tôi còn nhớ rõ năm lớp nhất, Tóc Huyền mang vào lớp môt cuốn tập thơ chép tay dịu dàng khoe với tôi “Đây là những bài thơ Bố làm cho Mẹ tao”. Tóc Huyền là tác phẩm của một cuộc tình đẹp giữa Võ Bị Đà Lạt và Trưng Vương Sàigòn. Rời Việt Nam, Tóc Huyền mang theo sự ấm ức không nguôi, phần xương cốt chưa hề tìm lại được của người cha làm tinh thần mãi dằn vặt hằn sâu trong giấc ngủ. Buổi chiều tình cờ gặp lại Tóc Huyền trong sân trường cũ là lần cuối chúng tôi gặp nhau ở quê nhà để rồi hơn hai mươi năm sau ….

  6. “Nhất ẩm nhất trác, giai do tiền định” Tôi tin có sự sắp đặt của Đấng Thiêng Liêng vì tôi gặp lại Hoa Khôi và Tóc Huyền vào một buổi tối mùa đông xứ người sau hơn hai mươi năm bặt tin. Quanh lò sưởi, chúng tôi ngồi ôn chuyện cũ. Các bạn tôi giờ đã có mái ấm hạnh phúc, không gian ấm áp tiếng cười nói rộn rã của bọn tôi. Các ông chồng ngồi quanh cụng ly, cụng chai xùi bọt mép tranh luận chuyện thời sự, bọn trẻ con nhảy nhót la hét vui đùa rượt đuổi chung quanh. Vui quá, ngày hội ngộ tràn ngập xúc động với niềm sung sướng khó tả. Các bà sôi nổi hàn huyên chuyện ngày xưa còn bé từ xe xi-rô nước đá nhận trước cổng trường năm lớp bốn, những ông thầy bà cô dễ thương, dễ ghét, khó ưa, khó tính đến tình yêu, hôn nhân, định mệnh, ngang trái của cuộc đời. Con bé Hoa Khôi, con bé Tóc Huyền giờ đây là những bà vợ, bà mẹ mẫu mực nhất nước! Tiếp nối thêm vào nhiều lần hội ngộ khác, ngày càng đông đảo hơn, những MT, TU, TT, DQ, TN, T, N, VL, DT, TH, HH, PN, BH, TT, XH, HA … đó là những Hoa Khôi và những Tóc Huyền, những cô bạn thời thơ ấu và thời mới lớn rất đổi yếu quý của tôi.

  7. Có ai biết được sau những cuộc bể dâu chia ly tan tác ngày ấy, kẻ ra đi, người ở lại chúng mình tìm lại được nhau? Được đi, đứng, nằm, ngồi, dạo chơi bên nhau, được sống lại những ngày thơ dại, và nhất là được làm trẻ con lần nữa. Ôi đời sống thật hạnh phúc khi có được những người bạn luôn chia sẻ buồn vui dành sự quan tâm cho nhau. Cám ơn Hoa Khôi và Tóc Huyền đã đong đời thật đầy, cám ơn tình thân tri kỷ luôn yêu thương, tha thứ và hổ trợ nhau. Cầu chúc tình bạn chúng ta luôn tươi đẹp và bền vững.

More Related