700 likes | 932 Views
Câu chuyện ngụ ngôn về “thiếu” và “đủ”. Hắn thiếu một góc, và hắn rất buồn về điều đó. Hắn bắt đầu đi tìm góc còn thiếu của mình. Hắn đi về phía trước, hát mấy câu hát thế này: Ô, ta đi tìm góc bị thất lạc, Ta đi tìm góc bị thất lạc. Lên đường ta đi tìm góc bị thất lạc.
E N D
Hắn đi về phía trước, hát mấy câu hát thế này: Ô, ta đi tìm góc bị thất lạc, Ta đi tìm góc bị thất lạc. Lên đường ta đi tìm góc bị thất lạc
Có lúc tuyết làm hắn lạnh cóng Rồi mặt trời lại lên, nắng lại gay gắt…
Có lẽ vì thiếu một góc nên hắn không thể lăn nhanh. Đôi lúc hắn dừng lại nói chuyện với bác giun.
Cũng có lúc hắn lăn nhanh, vượt qua cả bọ cánh cứng.
Hắn tiếp tục đi, vượt qua cả biển lớn và vẫn nghêu ngao hát: “Ta đi tìm góc bị thất lạc, Không ngại chân trời góc bể, không sợ ngàn dặm xa xôi, Ta muốn tìm lại góc đã bị thất lạc”
Cho đến một ngày,… Hắn vui mừng reo lên: “Ta đã tìm thấy góc bị thất lạc rồi”. “Chờ chút đã” - cái góc nhỏ nói, “Đừng có hát đường xá xa xôi..”
“Tôi không phải là cái góc bị thất lạc của anh. Tôi không phải là cái góc của ai cả. Tôi là của riêng tôi. Dù là cái góc bị thất lạc của ai đó thì cũng không phải là của anh”.
“Ồ” - Hắn buồn buồn nói: “Xin lỗi đã làm phiền”… Và hắn lại tiếp tục lên đường
Thế rồi có lần, hắn tìm thấy một cái góc xinh xắn... nhưng hắn giữ không chặt…
“Hello” - hắn chào. “Hello” - cái góc kia chào. “Bạn là một góc mà ai đó đã làm thất lạc phải không ?” ”Không” “Thế thì bạn chỉ là của riêng bạn thôi à ?” “Tôi có thể là cái góc của ai đó bị thất lạc, và cũng có thể chỉ là của riêng tôi”. “Bạn có muốn trở thành một góc của tôi không ?” “…” “Có lẽ chúng ta sẽ không thật khít khao khi gắn với nhau...” “Đừng nói vậy...”
“Thế nào ?” “Cảm giác rất tuyệt”
Rất hợp ! Hợp lắm ! Rốt cục tôi cũng tìm thấy !
Hắn lăn về phía trước, Vì không khuyết góc nào nên hắn càng lăn càng nhanh Từ trước tới giờ, chưa bao giờ hắn lăn nhanh như thế Nhanh đến mức không thể dừng lại được, Không thể nói chuyện với bác giun được.
Và hắn cũng không thể hát bài hát hắn vẫn hát nữa. Hắn chỉ có thể hát rằng:
“Ô,… ô,… ô,…” Ôi trời,… Dù đã tòan bích, Nhưng hắn không thể hát như trước nữa.
“Mình hiểu rồi” - hắn nghĩ: “Có nguyên do cả đây” Và hắn dừng lại.
“Ô, ta đi tìm góc bị thất lạc, Ta đi tìm góc bị thất lạc, Ta lên đường, đi tìm góc bị thất lạc”…