180 likes | 331 Views
Pps : tsl . jan 2010. Áo trắng Huy cận Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng, Nở bừng ánh sáng. Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng.
E N D
Áo trắng Huy cận Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng, Nở bừng ánh sáng. Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Em đẹp bàn tay ngón ngón thon; Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời; Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài. Đôi lứa thần tiên suốt một ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay, Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Áo trắng Huy cận Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng, Nở bừng ánh sáng. Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Em đẹp bàn tay ngón ngón thon; Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời; Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài. Đôi lứa thần tiên suốt một ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay, Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Tình Thứ NhấtXuân DiệuAnh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em, kèm với một lá thư.Em không lấy, và tình anh đã mất.Tình đã cho không lấy lại bao giờ .Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo.Tình thì buồn như tất cả chia ly.Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo .Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dạiTới bên em, chờ đợi mãi không về .Em đã xé lòng non cùng giấy mới,-- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã .Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà .Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.Đã nghìn lần anh bắt được anh mơĐôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.Đôi tay yêu không được nắm bao giờ .Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ .Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao !Mắt không ướt , nhưng bao hàng lệ rỏ .Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ.Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;Sương nguyên tiêu , trời đất cũng chung mơ .Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em , nên anh đã mất rồi.
Tình Thứ NhấtXuân DiệuAnh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em, kèm với một lá thư.Em không lấy, và tình anh đã mất.Tình đã cho không lấy lại bao giờ .Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảo.Tình thì buồn như tất cả chia ly.Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo .Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dạiTới bên em, chờ đợi mãi không về .Em đã xé lòng non cùng giấy mới,-- Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá,Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa;Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã .Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà .Nhưng giây phút dầu say hoa bướm thắm.Đã nghìn lần anh bắt được anh mơĐôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm.Đôi tay yêu không được nắm bao giờ .Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ .Có ai ngỡ lòng vỡ đã từ bao !Mắt không ướt , nhưng bao hàng lệ rỏ .Len tỉ tê thầm trộm chảy quay vào.Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch,Xuân đầu muà trong sạch vẻ đơn sơ.Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch;Sương nguyên tiêu , trời đất cũng chung mơ .Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất,Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi.Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em , nên anh đã mất rồi.
Tương Tư Nguyễn Bính Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của giời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai biết, ai người biết cho ! Bao giờ bến mới gặp đò ? Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ? Nhà em có một giàn giầu Nhà anh có một hàng cau liên phòng. Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ?
Tương Tư Nguyễn Bính Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một người. Gió mưa là bệnh của giời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai biết, ai người biết cho ! Bao giờ bến mới gặp đò ? Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ? Nhà em có một giàn giầu Nhà anh có một hàng cau liên phòng. Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ?
Khi Thu Rụng Lá Lưu Trọng Lư Em có bao giờ nói với anh, Những câu tình tứ, thuở ngày xanh, Khi thu rụng lá, bên hè vắng, Tiếng sáo ngân nga, vẳng trước mành . Em có bao giờ nghĩ tới anh, Khi tay vịn rủ lá trên cành ? Cười chim, cợt gió, nào đâu biết : Chua chát lòng anh biết mấy tình ? Lòng anh như nước hồ thu lạnh, Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà ... Ngày tháng anh mong chầm chậm lại , Hững hờ em mặc tháng ngày qua... Mùa đông đến đón ở bên sông , Vội vã cô em đi lấy chồng , Em có nhớ chăng ngày hạ thắm : Tình anh lưu luyến một bên lòng ?
Khi Thu Rụng Lá Lưu Trọng Lư Em có bao giờ nói với anh, Những câu tình tứ, thuở ngày xanh, Khi thu rụng lá, bên hè vắng, Tiếng sáo ngân nga, vẳng trước mành . Em có bao giờ nghĩ tới anh, Khi tay vịn rủ lá trên cành ? Cười chim, cợt gió, nào đâu biết : Chua chát lòng anh biết mấy tình ? Lòng anh như nước hồ thu lạnh, Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyệt tà ... Ngày tháng anh mong chầm chậm lại , Hững hờ em mặc tháng ngày qua... Mùa đông đến đón ở bên sông , Vội vã cô em đi lấy chồng , Em có nhớ chăng ngày hạ thắm : Tình anh lưu luyến một bên lòng ?
Huyền Ảo Hàn Mặc tử Mới lớn lên trăng đã thẹn thòThơm như tình ái của ni côGió say lướt mướt trong màu sángHoa với tôi đều cảm động sơ. Đang khi màu nhiệm phủ ban đêmCó thứ gì rơi giữa khoảng im.-- Rơi từ thượng tầng không khí xuống --Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Tôi với hồn hoa vẫn nín thinhNgấm ngầm trao đổi những ân tìnhĐể thêm ấm áp nguồn tơ tưởngĐể bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư,Tôi thấy trăng mơ biến hóa nhưHương khói ở đâu ngoài xứ mộngCứ là mỗi phút mỗi nên thơ. Ánh trăng mỏng quá không che nổiNhững vẻ xanh xao của mặt hồNhững nét buồn buồn tơ liễu rủ;Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả:Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễuNàng xa tôi quá ! nói nghe chăng ?
Huyền Ảo Hàn Mặc tử Mới lớn lên trăng đã thẹn thòThơm như tình ái của ni côGió say lướt mướt trong màu sángHoa với tôi đều cảm động sơ. Đang khi màu nhiệm phủ ban đêmCó thứ gì rơi giữa khoảng im.-- Rơi từ thượng tầng không khí xuống --Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Tôi với hồn hoa vẫn nín thinhNgấm ngầm trao đổi những ân tìnhĐể thêm ấm áp nguồn tơ tưởngĐể bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư,Tôi thấy trăng mơ biến hóa nhưHương khói ở đâu ngoài xứ mộngCứ là mỗi phút mỗi nên thơ. Ánh trăng mỏng quá không che nổiNhững vẻ xanh xao của mặt hồNhững nét buồn buồn tơ liễu rủ;Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả:Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễuNàng xa tôi quá ! nói nghe chăng ?
Huyền Ảo Hàn Mặc tử Mới lớn lên trăng đã thẹn thòThơm như tình ái của ni côGió say lướt mướt trong màu sángHoa với tôi đều cảm động sơ. Đang khi màu nhiệm phủ ban đêmCó thứ gì rơi giữa khoảng im.-- Rơi từ thượng tầng không khí xuống --Tiếng vang nhè nhẹ dội vào tim. Tôi với hồn hoa vẫn nín thinhNgấm ngầm trao đổi những ân tìnhĐể thêm ấm áp nguồn tơ tưởngĐể bóng trời khuya bớt giật mình. Từ đầu canh một đến canh tư,Tôi thấy trăng mơ biến hóa nhưHương khói ở đâu ngoài xứ mộngCứ là mỗi phút mỗi nên thơ. Ánh trăng mỏng quá không che nổiNhững vẻ xanh xao của mặt hồNhững nét buồn buồn tơ liễu rủ;Những lời năn nỉ của hư vô. Không gian dầy đặc toàn trăng cả:Tôi cũng trăng mà nàng cũng trăng.Mỗi ảnh mỗi hình thêm phiếu diễuNàng xa tôi quá ! nói nghe chăng ?
Cố Quận Quang Dũng Trăng sáng sân vờn đôi bóng cauNgồi đây mà gửi nhớ phương nàoGió mát long lanh vầng Bắc ĐẩuTiết hè ếch nhái rộn bờ ao . Ngồi đây năm năm miền ly hươngQuê người đôi gót mỏi tha phươngCó những chiều trăng tròn đỉnh núiNhà ai chày gạo giã đêm sương Tịch mịch sầu vơi bèo râm ranChuối vườn khuya lọt ánh trăng tànNgười ơi quê cũ đèn hoe ngọnTóc bạc trông chừng cổng héo hon. Ngõ trúc quanh quanh sâu bóng láTrăng vàng rơi rắc nẻo nào xưaNgõ cũ không mong người trở lạiMà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa. Em ơi, Em ơi đêm dần vơiTrông về phương ấy ngóng trông ngườiTrăng có soi qua đầu tóc bạcNẻo chừng Cố Quận nhớ thương ời ! Trăng sáng năm năm mùa lại mùaHạ này vơi lại nhớ thu xưaNgười đi người đi đường quạnh quạnhNgày tháng thương vay kẻ đợi chờ .
Cố Quận Quang Dũng Trăng sáng sân vờn đôi bóng cauNgồi đây mà gửi nhớ phương nàoGió mát long lanh vầng Bắc ĐẩuTiết hè ếch nhái rộn bờ ao . Ngồi đây năm năm miền ly hươngQuê người đôi gót mỏi tha phươngCó những chiều trăng tròn đỉnh núiNhà ai chày gạo giã đêm sương Tịch mịch sầu vơi bèo râm ranChuối vườn khuya lọt ánh trăng tànNgười ơi quê cũ đèn hoe ngọnTóc bạc trông chừng cổng héo hon. Ngõ trúc quanh quanh sâu bóng láTrăng vàng rơi rắc nẻo nào xưaNgõ cũ không mong người trở lạiMà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa. Em ơi, Em ơi đêm dần vơiTrông về phương ấy ngóng trông ngườiTrăng có soi qua đầu tóc bạcNẻo chừng Cố Quận nhớ thương ời ! Trăng sáng năm năm mùa lại mùaHạ này vơi lại nhớ thu xưaNgười đi người đi đường quạnh quạnhNgày tháng thương vay kẻ đợi chờ .
Cố Quận Quang Dũng Trăng sáng sân vờn đôi bóng cauNgồi đây mà gửi nhớ phương nàoGió mát long lanh vầng Bắc ĐẩuTiết hè ếch nhái rộn bờ ao . Ngồi đây năm năm miền ly hươngQuê người đôi gót mỏi tha phươngCó những chiều trăng tròn đỉnh núiNhà ai chày gạo giã đêm sương Tịch mịch sầu vơi bèo râm ranChuối vườn khuya lọt ánh trăng tànNgười ơi quê cũ đèn hoe ngọnTóc bạc trông chừng cổng héo hon. Ngõ trúc quanh quanh sâu bóng láTrăng vàng rơi rắc nẻo nào xưaNgõ cũ không mong người trở lạiMà mùi hoa mộc vẫn thơm đưa. Em ơi, Em ơi đêm dần vơiTrông về phương ấy ngóng trông ngườiTrăng có soi qua đầu tóc bạcNẻo chừng Cố Quận nhớ thương ời ! Trăng sáng năm năm mùa lại mùaHạ này vơi lại nhớ thu xưaNgười đi người đi đường quạnh quạnhNgày tháng thương vay kẻ đợi chờ .
Đêm Tàn Chế Lan Viên Ta cùng nàng nhìn nhau không tiếng nóiSợ lời than lay đổ cả đêm sâu,Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối.Đôi linh hồn chìm đắm bể U Sầu. "Chiêm nương ơi, cười lên đi em hỡi !Cho lòng anh quên một phút buồn lo !Nhìn chi em chân trời xa vòi vọiNhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ? Này, em trông một vì sao đang rụngHãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em !Chắc có lẽ linh hồn ta lay độngKhi vội vàng trở lại nước non Chiêm". Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến !Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha !Tình trần gian vừng ô kia đã đếnGỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !
Đêm Tàn Chế Lan Viên Ta cùng nàng nhìn nhau không tiếng nóiSợ lời than lay đổ cả đêm sâu,Đôi hơi thở tìm nhau trong bóng tối.Đôi linh hồn chìm đắm bể U Sầu. "Chiêm nương ơi, cười lên đi em hỡi !Cho lòng anh quên một phút buồn lo !Nhìn chi em chân trời xa vòi vọiNhớ chi em sầu hận nước Chàm ta ? Này, em trông một vì sao đang rụngHãy nghiêng mình mà tránh đi, nghe em !Chắc có lẽ linh hồn ta lay độngKhi vội vàng trở lại nước non Chiêm". Lời chưa dứt, bóng đêm đà vụt biến !Tình chưa nồng, đã sắp phải phôi pha !Tình trần gian vừng ô kia đã đếnGỡ hồn Nàng ra khỏi mảnh hồn ta !
Cheùp thô tình . . . em ñoïc Chuyện tình buồn (Phạm Duy) Năm năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồngAnh dặm trường mê mãi, đời chia như nhánh sôngPhong thư tình ngây dại, và vai môi rất mềmNhững hẹn hò cuốn quít, trên lối xưa thiên đườngNgày nhà em pháo nổ, anh cuộn mình trong chănNhư con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơnNgày nhà em pháo nổ, tâm hồn anh nhuốm máuÔi nhát chém hư vô, ôi nhát chém hư vộNăm năm rồi đi biệt, đường xưa chưa lối vềTrong đìu hiu gió cuốn, nằm chơ vơ gác chuôngNăm năm rồi cách biệt, cỏ hoang sân giáo đườngChúa buồn trên thánh giá, mắt nhạt nhoà mưa hoang... Pps : tsl . jan 2010