420 likes | 641 Views
Giao từ Nghe im lặng từ hư vô tiếng thở dài hiện hữu của vũ trụ đau thương nấc tiếng nghẹn ngào.
E N D
Giao từNghe im lặng từ hư vô tiếng thở dài hiện hữu của vũ trụ đau thương nấc tiếng nghẹn ngào.
Quê hương tuổi thơQuê hương ơiCho tôi gọiTên ngườiBao nhiêu nămXa cáchnhớ thươngngậm ngùixin cho tôimột lần về nơi ấyngồi lạidưới gốc quýt gốc chanhgốc dừagốc ổimát dịu hồn tôitrưa hè
cho tôi sống lạituổi thơ ơicho tôi trở về nơi ngày xưa ấythơ ngây nhìn đờibằng đôi mắt xanhlong lanhhồn nhiên trong sáng đến diệu kỳnụ cười tươi như đóa hoa vừa nởđôi chân trần rát nắng trưa hènhỏ xíu đôi tayrón rén bắt chuồn chuồnchợt bay vụt mấtmột mình tiu nghỉunày tuổi thơ ơicho tôi sống lạivới ước mơbay vút lên caocho tôi hằng tắm mát
nước con sông ngọt ngàolũy tre xanhnghiêng mình thả bóngruộng lúabờ đêcây đabến đòcon đường làng bé nhỏthuở thơ ngây theo mẹ đến trường…tuổi thơ ơiquê hương ơinhững ngày khó nhọcmong lớn nhanh em sẽ giúp đờithời gian trôituổi thơ trôigiờ em chợt lớnmong trở vềnơi tuổi ấy rong chơi.
Ngủ xuân Thong dong đi giữa cuộc đời Quên thân quên thế luân hồi mấy xuân Vui xuân đã mỏi đôi chân Chừ co thân ngủ bên đường tử sanh.
Ấm trà Ấm trà có miệng không tâm Không tâm không nói lỗi lầm thị phi Lá trà ấp ủ tâm chi Uống vào đậm – nhạt, thị phi thành lời.
DÃ HẠC1 Hạc hoang một cánh giữa trời Bay về cô tịch tìm lời tri âm Đường bay xuyên mảnh trăm rằm Bóng soi đáy nước tưởng lầm chân tâm. 2 Hạc hoang hút bóng mây ngàn Bỏ quên thế sự hồng hoang bay về Tắm mình suối nước Tào khê Nguyên lai trùng ngộ tâm hề vô tâm.
Phụng hiếnEm từ vô lượng có không Bỗng dưng hiển hiện giữa dòng tử sinh Hiến dâng chỉ một chút tình Tình trong chốc lát mà thành thiên thu.
Hóa thânHóa thân vô lượng giữa đời Trần gian là chốn gởi lời tri âm Buồn vui dù có thăng trầm Tình thương ta vẫn mặn nồng cho nhau.
Vô đề 1 Lang thang trong cõi tử sinh Vung tay đập nát mảnh hình hài nhi Khùng điên một kiếp nhu mìNguyên lai trùng mộng ta chừ quên ta. 2 Tâm tình gởi khói thuốc bay Buồn vui chia sẻ cỏ cây ấm trà Ấm lòng nhờ chút hương hoa Trà thơm tri kỷ chỉ ta với mình. 3 Châm điếu thuốc khói nhòe hoen mí mắt Từng sợi bay như kể chuyện vui buồn Ta ôm lại, khói tan vào hư ảo Còn ai chăng hay chỉ có đêm trường. 4 Róc rách nước chảy từ nguồn Hóa thân thành suối – sông – hồ – mây bay Chân như bản thể hiển bày Tánh vô tự tánh đêm ngày rong chơi.
Thuyền không bếnKhông bến thuyền biết về mô Lênh đênh ngày tháng dật dờ phương naoĐêm nay trời rộng trăng sao Thuyền không bến đậu ai sầu trường giang.
Trưa hèmát rượi trưa nay trên cánh đồng ngập nắng chiếc võng đong đưa lùa ngàn thước gió xôn xao đưa tôi về ngàn xưa thơ mộng bóng hình mẹ lung linh nhiệm mầu ruộng lúa xanh cánh cò trắng chao nghiêng rớt hạt nắng vàng lá rơi trên võng đong đưa ngàn xưa sống lại đưa tôi về ôm mộng cũ bao dung.
Nhớ mẹVần thơ này con viết Dâng về mẹ kính yêu Vu lan mùa báo hiếu Con nhớ mẹ thật nhiều Bao năm đời phiêu bạc Tha hương muôn dặm trường Chiều thu buồn nhớ mẹ Lá vàng úa sầu thương Bên hiên mẹ ngồi đó Đếm từng chiếc lá rơi Bao lá vàng về cội Là bấy ngày mong con Thời gian cài lên tóc Bạc trắng sợi nhớ thương Mắt mỏi mòn hút bóng Con xa xăm dặm trường Trăm năm đời dâu bểVạn vật đều đổi thayNhưng tình thương của mẹThời gian nào chuyển layMiếng cơm áo đọa đàyĐi làm tha hương kháchCuộc đời luôn tất bậtKhi nào dừng lại đây?Vu lan nay lại vềThu vàng lá bay bayChuông chùa ngân trong gióNghe mắt mình cay cay.
Tiễn bạn Tặng bạn bè tôi ngày giã từ cõi tạmNgồi lại bên nhau một lần sau cuốiRồi chia tay mỗi đứa mỗi đườngTiễn bạn về nơi đất Thánh thân thươngMắt đọng lại một nỗi buồn xao xuyếnGiữa đô thành hương Huỳnh mai[1] hòa quyệnTa bên nhau vui sống những tháng ngàyĐoàn thể đẹp, tu học thật hăng sayTay nắm tay trên lộ trình giải thoátBát nhã hội cùng cất vang câu hátHòa hợp tin yêu tiến bước tương laiRồi chiều nay ta lại nắm tay nhauBuồn không nói, ngậm ngùi ta tiễn biệtMắt nhìn nhau trong tình thương hiểu biếtThầm gởi trao chất liệu ngọt ngàoBạn hởi bạn, hãy mãi là của nhauDù cách trở bờ thời gian bát ngátMai gặp cùng cất vang câu hát Hương Huỳnh mai tỏa ngát kim đài.[1]Hai chữ Huỳnh mai để nhớ những ngày trồng Mai ở Đại tòng lâm.
Thơ dâng mẹ chaĐêm Tòng Lâm cuối đông con ngồi viết Lá thơ này gởi thăm mẹ và ba Đã bao năm con sống chốn xa nhà Xa quê hương, xa tình thương đầm ấm Con bơ vơ giữa trường đời cõi mộng Khi thấy mình thiếu vắng mẹ và ba Có những đêm chiếc gối đẫm lệ nhoà Thương nhớ mẹ tháng ngày gian khổ quá Thân gầy mòn vì suốt đời vất vả Gian khổ nhiều nhưng tình mẹ bao la Nhớ thương ba, lòng con lại xót xa Tần tảo sớm chiều một đời khó nhọc Nắng sờn vai, sương cài lên mái tóc Mảnh hình hài khô héo bởi thời gian Có những đêm con thức trắng canh tàn Thương ba mẹ giờ này đang thao thức Thân gầy mòn giữa đêm hàn gió bấc Khuya lạnh lùng chăn áo có ấm không?Cả cuộc đời lận đận long đong Nuôi con lớn, giờ mỗi đường mỗi ngả Còn ba mẹ hai thân già quạnh quẽ Mắt mõi mòn mong chúng sẽ về thăm. Con không lấy chồng nhưng cũng bỏ đi tu Ơn dưỡng dục chưa một lần đền đáp Dù chén trà hay một lời ấm áp Khẽ chuyện trò cho ba mẹ được vui. Đêm nay giữa xứ lạ quê người Con đốt dòng thơ gởi về thương nhớ.
Cửa tùng đôi cánh gài Cửa tùng đôi cánh im lìm đóng Hờ hững then cài chốn cửa không Tâm nhiễm dùng gươm đâu dễ mở Vô tâm nhẹ gót bước thong dong.
Thuyền không Bát nhã thuyền không vượt biển trầnVượt ngàn sóng ái sắc - tài - danhThuyền không chở khẳm lòng vô trướcGiong gió thuyền chơi biển tử sanh.
Vô tâm Đón tết canh thìn ở Trúc lâm Tắm mây đắp lạnh giữa ngàn thông Giường thiền ngồi ngắm mai đào nở Hoa rụng xuân đi chẳng bận lòng.
Trăng 1Trăng và sao lấp lánh Sương và gió mong manh Giữa đêm trường tĩnh lặng Ta cùng trăng kinh hành.2Trăng đẹp như chị nguyệt Hiền lành như hằng nga Hồn nhiên và tinh khiết Dạo chơi cõi ta bà.3 Trăng rơi bên thềm vắng Vàng cả khung trời thơ Thiền sư ra đứng ngắm Mỉm cười giờ công phu.
Tương tứcEm chợt đến Chợt đi Rồi chợt mất Chợt hiện về Trong chu kỳ tiếp nối có và không Em hiện hữu như chưa từng có thực Trong mênh mong hư ảo nhiệm mầuEm là sinh, là diệt, là hạnh phúc, khổ đau Là hai giọt long lanh kỳ ảo Trộn lẫn trong cát bụi tình đời Không bợn dơ mà chỉ còn diệu dụng Em là hư, là thực Là mộng tưởng, chơn như Là hai giọt tương tức sóng sánh Hiện hành theo định thức duyên sanh Trong bao la vũ trụ không cùng Em là em ngàn đời vẫn thế Vẫn rỗng không mầu nhiệm tuyệt vời Vẫn hoá thân vô lượng giữa đờiTrong hai giọt có – không, hư – thực.
Mẹ Quang gánh trên vai mẹ gánh gồng Thân cò lặn lội suốt chiều đông Nuôi con khôn lớn quên ngày tháng Quên cả gian truân giữa ruộng đồng Tháng bảy mưa ngâu Cuốc gọi buồn Cánh cò nghiêng ngả giữa chiều hôm Gió mênh mong lạnh, trời se sắt Dáng mẹ đi về giữa bão giông Dưới đèn phương cảo hồi chuông dậy Mấy kẻ tha hương đượm đượm buồn Đốt lò hương tịnh thông tam giới Mẹ bỗng hiện về giữa có không.
Tiễn bạn Thương tiếc sư cô Minh BíchGiữa đêm trường tĩnh lặngSương mù đã phủ giăngCõi lòng buồn sâu lắngNhung nhớ gì xa xămTừ ngàn xa vạn dặmHay tin bạn qua đờiBiết vô thường vô ngãNhưng thương quá đi thôi!Đường xa vừa mới tớiĐã hai giờ sáng rồiLần dò trong đêm tốiVượt suối và băng đồiBa bảy người lặng lẽDò dẫm đường đêm thâuĐèn cầy soi leo létNào biết đi về đâu?
Trước linh cữu nguyện cầuTôi biết bạn còn đóVì chúng tôi còn đâyTa chưa từng sanh diệtSanh diệt dấu trường ngânCủa cung đàn vạn vậtTrong nhịp thở hiện sinhNhững âm giai bất tuyệtNhân duyên ta hiển hiệnThiếu duyên nên ẩn tàngTử sanh luôn tương tụcLuân hồi mỗi sát naTa hẹn ngày tái ngộTừ nay mãi ngàn sauTrong chu kỳ nào đóChúng ta lại gặp nhau.
Mưa Hạt mưa rơi tí tách Bất động cõi lòng ta Mà sao nghe buốt giá Từ cõi lòng mưa sa.
Cảm tác Đà lạt Hoa Nghiêm buổi sáng nay Núi liền với núi lẫn trong mây Sương giăng phủ trắng lầm tiên cảnh Chùa tợ bồng lai lạc cõi trần Cõi trần lạc bước em đi mãi Cảnh vẫn bồng lai dẫu tháng ngày Sáng nay em trở về nhìn lại Bản thể hiện sinh khắp chốn này.
Lời của thu Thu Không về trên cành lá Không phải là giậu cúc ra hoa Thu Về trên tóc mẹ, trán ba Tóc điểm bạc trán cày gian khó Đôi vai gầy gánh nặng nỗi lo Bàn tay mẹ, đôi chân ba Những vết sạn dày theo năm tháng Để tuổi thơ con lớn từng ngày Thu Không phải vàng chiếc lá bay Thu Trong mắt mẹ mong con tháng ngày Cuộc đời trải mấy đắng cay Mẹ chừ mòn mỏi chuỗi ngày quạnh hiu Con còn vất vưởng trời chiều Thân tàn ma dại tháng ngày lênh đênh Thu rơi từng giọt lên thềm Nghe trong thớ thịt nỗi niềm nhớ thương Mẹ ơi con vẫn đoạn trường…
Nghe mưa Mưa nguồn dội xuống rong rêu Tàn phai cuộc mộng bên lều trần gian Buồn vui gió núi trăng ngàn Yêu cùng cỏ dại hoa hoang côn trùng Trở về từ cõi mung lung Nhìn thân hiện thể tao phùng thiên thu Mưa nguồn trút hạt sa mù Lạnh lùng tâm khảm nghe từ vô thanh Giọt thương giọt nhớ lạnh tanh Biệt lòng năng sở xa gần từ bi.
Tự tại Thong dong một túi thơ say Đựng đầy trăng gió, đựng đầy thương yêu Mắt xanh chở áng mây chiều Đó đây sơn thuỷ tiêu diêu tháng ngày.
Ngắm cảnh Cỏ cây hoa lá xanh tươi Thiền sư đứng ngắm mỉm cười hồn nhiên Ba ngàn thế giới vô biên Thiên thu đọng dưới chân thiền sư qua.
Trăng trên biển cả Đêm không ngủ nhìn trăng rơi trên biển Trời bao la và biển rộng vô bờ Những con sóng nhớ ai không ngủ được Hay vì trăng cũng thổn thức rạt rào Đêm không ngủ với trăng – trời – biển cả Giữa mịt mờ trăng nước lạnh mênh mang Nghe gió hỏi mộng đời còn êm ả Ta vi vu ngồi ngó nước sương buông Trăng xuống biển đùa vui cùng con sóng Sóng lung linh lấp lánh ánh trăng ngần Đêm thu mộng về khuya càng tuyệt diệu Người vô tâm để lạnh bóng trăng rằm.
Ngủ muộn Em ngủ muộn trang kinh quên khép lại Đèn khuya buồn leo lét bóng mung lung Em ngồi đó, gục đầu lên giá sách Bỏ câu kinh đang lấp lửng giữa dòng Trong ký ức em mơ màng mộng mị Bẻ câu kinh tìm triết lý hiện sinh Chợt giật thót, nghe tim mình rung động Giữa bến bờ sa mạc tâm linh Ờ có thế, giữa mịt mờ mộng tưởng Em ngu ngơ ôm lấy chính mình Rồi nức nở cho cõi lòng rộng mở Đón em về từ vạn nẻo vô minh.
Một chút Chiều buồn rớt hạt hoàng hôn Vài ba giọt nắng đọng trên vai gầy Bước chân vồn vả theo mây Đường xa hút bóng những ngày tha hương Nẻo về trút gánh vô thường Nghe trong tâm khảm còn vương chút tình Niết bàn là phút hiện sinh Buồn vui một chút nhân tình thế thôi Chút thương chút nhớ với đời Chút rưng rưng lệ với người khổ đau Chút gì cho mãi ngàn sau Chút tình vô ngã nhiệm mầu từ bi.
Quay về nương tựa Từ vạn nẻo con quay về nương tựa Đấng đạo sư đưa con thoát mê mờ Giữa trần thế con lưu lạc bơ vơ Gã cùng tử lang thang nhiều quốc độ Vì lợi danh quên quê cha đất tổ Bối giác hiệp trần theo sống nghiệp lênh đênh Sáu nẻo luân hồi từ thuở Thức sanh Vọng phân Tánh cảnh hiện hành Đới chất Biến kế chấp ôm ấp muôn vạn vật Nào ngờ đâu ảo ảnh của trần gian Cơn vô thường xé mộng đẹp tan hoang Con chợt tỉnh nhìn ra tên Tỷ lượng Dẫn con đi, đi hoài trong vọng tưởng Kể từ đây chân Hiện lượng trở về Soi ánh sáng con thoát khỏi lầm mê Đại viên cảnh hồn nhiên rực sáng Lạy Từ Tôn, lạy biển tâm vắng lặngCon tìm Ngài trong hải đảo tự thânHằng thắp sáng Bốn niệm xứ chuyên cầnCon nguyện sống trọn đời thanh khiết.
Thong dong Lợi danh chi giữa cuộc đời Buồn vui chi với mấy lời thị phi Thỏng tay giữa chợ mà đi Thong dong một kiếp xá gì tử sanh.
Cắt tóc Từ thuở tuốt gươm cắt mái tóc Lòng này đã nguyện với non sông Dẫu xương thịt nát tâm không đổi Diện mục xưa nay phải tỏ tường.
Thiền hànhBước chân chuyển hoá ta bàBước chân nở đoá liên hoa trong lòngMỉm cười chân bước thong dongChỉ đi không đến chẳng mong ước gìBước chân chuyển hoá sân siBước chân nở đoá từ bi rạng ngờiThương yêu phụng hiến cho đờiChỉ bằng hơi thở nụ cười sáng trongBước chân hạnh nguyện viên dungBước chân hiện hữu sáng bừng hiện sinhTừng bước trên đất tâm linhTừng bước về lại quê mình năm xưa.
Chuyển hoáTu là chuyển hoá trong lòng từng ítChuyển tham lam sân hận với si mêThành hỷ xả, từ bi và trí tuệĐường hiện sinh ta nhẹ bước đi vềTu là chuyển hoá trong lòng từng ítChuyển ái thủ say đắm năm dục trầnThành thương yêu mà lòng ta vô nguyệnKhông vướng mắc, tình thương ấy vô biênTu là chuyển hoá trong lòng từng ítChuyển vô minh, hành, thức với sắc danhThành minh, nguyện, trí, thân thị hiệnThỏng tay vào giữa phố thị độ sanh
Tu là chuyển hoá trong lòng từng ítChuyển dòng sông cảm thọ đang dâng tràoTa quán chiếu tánh vô thường đoạn diệtNhập thể không vượt thắng những khổ đauTu là chuyển hoá trong lòng từng ítLúc uống ăn, lúc nói, lúc mỉm cườiLúc đi đứng nằm ngồi cùng lao tácNhững oai nghi gìn giữ chẳng buông lơiTu là chuyển hoá trong lòng từng ítLúc học hành cùng những lúc vui chơiTừng hơi thở lòng luôn trong chánh niệmGiữa cuộc đời ta vui sống thảnh thơi.
Dấu tích hương xưa Chùm phượng đã ra đi từ thuở nào của thời gian, để thu về bật rơi những chiếc lá vàng, hoa cúc nở, rực rở cả vòm trời. Giữa tầng không mây trắng bàng bạc trôi. Bấy nhiêu cảnh là thu, là mùa của nỗi lòng nhung nhớ xa xăm. Mùa thu đến.Lá thu rơi. Trời buồn khó hiểu. Nhung nhớ xa xăm. Ai trong đời một lần đi xa lại chẳng bâng khuâng trước mùa thu lặng lẽ giữa xứ lạ quê người,lại chẳng nhung nhớ xa xăm về khung trời kỷ niệm nơi quê mẹ thân yêu, nơi một thời vui sống bên nhau, cả tuỏi thơ,cả mộng mơ, cả một trời tím biếc.
Tuổi thơ đã đi qua. Bầu trời tím biếc ấy cũng đã đi qua. Giờ chỉ còn lại trong ta,trong sâu thẳm ký ức, dấu tích hương xưa. Dấu tích hương xưa là những nỗi lòng đồng vọng từ quê hương, sân trường, ghế đá, hàng cây, con sông, bến đò, nơi tuổi thơ em lớn từng ngày, thả cánh diều mơ ước tương lai. Thời gian trôi. Tuổi thơ trôi. Em chợt lớn, chợt quên, chợt mất những tháng ngày thơ dại bên mẹ thân yêu trong vòng tay âu yếm diệu kỳ.
Rồi giữa dòng đời xuôi ngược em đi. Vì miếng cơm manh áo lo toan, lợi danh chưa dừng. Em cứ đi và dòng đời cứ chảy,biết nơi nao là bến bờ dừng lại và trong chu kỳ nào em lại gặp em ! Buổi chiều nay giữa miền viễn xứ,gió đưa thu về, trút lá khô rơi; những bước chân mõi mòn lê gót phiêu du, bật lên khúc hát nghẹn ngào, tìm lại tuổi thơ ngây trong tím biếc thuở nào.
Kết từTúi thơ tiếng nhạc đong đầyngâm nga một khúc tình bay ngút ngàn.và rồichút thơ chút nhạc chút tình chút say chút tỉnh ngút nghìn điêu linh !